Wednesday 2 March 2011

BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN


Hà nội, ngày 21 tháng 02 năm 2011

Em thương yêu!
Một mùa xuân mới lại về tiến dẫn tới ngày kỷ niệm lần thứ 12, ngày anh lên xe hoa cùng anh, em là cô dâu còn anh là chú rể… Cũng chừng ấy năm, em cho anh biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc và vẫn tiếp tục nối tiếp tiến cùng thời gian và anh khẳng định em vẫn cho anh biết thế nào là tình yêu hạnh phúc còn tiếp tục lớn hơn, ngọt ngào hơn vì nó được tích lũy và bồi đắp lên theo thời gian. Để có được như ngày hôm nay, anh thầm cảm ơn Bố Huy mẹ Ngà đã sinh ra em, nuôi em khôn lớn để rồi em trở thành vợ anh bắt nguồn từ tình yêu trong sang mà 2 vợ chồng mình đã dành cho nhau và em cũng đã là mẹ của hai đứa con xinh đẹp được hình thành từ xúc tác tình yêu hạnh phúc của chúng mình, do chúng mình cùng nhau vun đắp. Thấm thoát thời gian đã trôi qua được 12 năm kể từ ngày em là vợ anh, anh vẫn nhớ như in ngày đầu tiên anh gặp em tại ngôi nhà nhỏ trong làng An Phú-Quận Cầu Giấy Hà Nội, nơi em thuê để ở để em học tập và công tác cho tập đoàn Merial của Pháp tại mảnh đất Thủ đô phồn hoa và đô hội. Đó là những năm tháng đất nước mình đã trải qua mười năm đổi mới, cũng khoảng mấy năm Mỹ xóa bỏ lệnh cấm vận đất nước mình. Đúng là cái duyên trời xe, cái que trời vót để anh đến được với em và nảy nở tình yêu sao mà thi vị thế, anh thì tuổi đã lớn nhưng em lại là mối tình đầu của anh và chỉ mỗi một mà thôi để anh đi đến hạnh phúc như ngày hôm nay và còn bền lâu mãi mãi mà em vẫn hay đùa “we are happy ever and ever”. Bởi anh là người sinh ra trong gia đình nghèo, cơm áo gạo tiền lo cho các em mình ăn học nên chẳng bao giờ dám yêu ai, ngày em lên xe hoa trở thành vợ anh cũng là ngày em bắt đầu cùng anh lo cơm áo gạo tiền…. cho cái gia đình nhỏ của mình và cái gia đình lớn cùng anh. Nhiều khi anh cũng tự khen mình sao giỏi thế vì anh là người có được tình yêu của em và em tự trở thành vợ của anh!
Anh nhớ những ngày đầu gặp em, anh thấy em đã có những bước chuẩn bị rất chắc chắn để hội nhập cùng công cuộc đổi mới của đất nước mình, em nói mà anh thì mơ hồ…. anh thấy em có địa chỉ có chữ @ (lần đầu tiên anh biết chữ này từ địa chỉ mail của em mà lúc đó nước mình đã có internet đâu)? Ôi sao mà công nghệ thế, hiện đại thế, oách thế. Để lo những cái lo nhỏ bé hay lớn lao anh phải công nhận em là người có cá tính mạnh, luôn quyết đoán và lại tự trang bị rất nhiều kỹ năng do em học tập trong và ngoài nước và tích lũy lưu trữ một cách có hệ thống. Còn anh lúc đó là một người lớn lên trong thời kỳ bao cấp, sau đó lại tham gia quân đội, ăn cơm theo kẻng, ngủ theo kẻng, nói cũng theo lệnh nên khi rời quân ngũ trở thành sinh viên thời bao cấp nên anh cũng rất “tụt hậu”. Tốt nghiệp đại học kinh tế và đi làm trong hoàn cảnh nhà dưới cả mức nghèo nên anh cứ vậy bươn trải cho đến ngày gặp em…. Em đã giúp anh cởi bớt tư duy theo kiểu bao cấp, cơm kẻng. Hai vợ chồng mình lúc đó cứ vợ trước chồng sau, tiếp theo là thùng hộp chứa đầy hàng hóa trên xe Dream bon bon trên khắp mọi nẻo đường ở các vùng quê buôn buôn bán bán để tích lũy cơ sở vật chất cho một gia đình mà “lắm người ăn theo”. Lúc ấy, vợ chồng mình cũng phải chia sẻ và giúp đỡ nhiều người anh em của hai bên gia đình đặc biệt là bên gia đình nhà chồng có quá nhiều người đi học. Anh phải công nhận em là người phụ nữ có tấm lòng nhân ái sẵn sang chia sẻ khó khăn cho người thân nếu đó là cần thiết để họ vượt qua khó khăn và giúp họ bắt lấy cơ hội tồn tại để phát triển.
Trên con đường tình yêu và hạnh phúc của vợ chồng mình đâu chỉ trải thảm bằng hoa! Trong đời sống vợ chồng đôi khi cũng có lúc xô bát xô đũa nhưng mình phải biết nhìn nhận và đánh giá đúng sự việc nếu thấy sai thì phải nhận lỗi và tự rút kinh nghiệm đúng không em. Là đàn ông, ai cũng thích oai nhưng anh vẫn còn phải tiếp tục học tập và tích lũy nhiều kỹ năng nữa và thay đổi cả những cố tật của mình (được ghi thành văn bản rồi em nhé) để sao cho phù hợp hơn với vị trí là chồng của Sếp. Đúng là làm vợ của Sếp đã khó, nhưng làm chồng của Sếp lại càng khó hơn nhiều, có như vậy tình yêu, hạnh phúc và hình ảnh của vợ mình mới tròn đẹp được.
Công nghệ nó làm con người ta thấy gần nhau hơn, không gian gần như không bị giới hạn. Từ khi anh yêu em cho đến nay thì gần như anh chỉ gọi điện thoại hoặc nhắn tin chẳng hạn “em ở đâu đấy”, “em ăn cơm chưa?” “Đi làm xa em có mệt không… I love you” nó cứ thô thô cộc cộc thế nào ấy! Kể cũng buồn cười, nhiều khi công nghệ lại làm em cũng khổ: liên tục phải đàm thoại…. đã thế nhiều khi nhớ em quá anh lại gọi điện thoại khi em đang làm việc hoặc họp cũng lại làm phiền em. Thật đúng là cái gì lạm dụng quá cũng không được, tình yêu ơi anh sẽ cố gắng khắc phục nhé.
Dạo này hai vợ chồng mình vất vả quá vì vừa phải lo làm nhà, lại vừa công việc cơ quan, gia đình, đặc biệt công việc của em trải dài trên một không gian quá rộng: cả miền bắc, rồi lại lo đối ngoại, đối nội. Anh biết em rất vất vả mà anh lại không chia sẻ được với em nhiều. Cố gắng lên em yêu nhé, ba bố con anh sẽ chia sẻ cùng em làm động lực để vượt qua em nhé. Anh rất tin tưởng với khả năng của em, em sẽ vượt qua mọi khó khăn trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Anh có vài dòng muốn nói cùng em, không thông qua điện thoại mà qua Email, cái địa chỉ có chữ @ để em thương yêu có thêm nghị lực vượt qua mọi khó khăn. I love you ever for ever.

0 comments:

Post a Comment