Tuesday 16 August 2011

TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI QUÁ CỐ!

0 comments

Hôm tuần trước về công tác ở Thái bình tôi ghé thăm chị, tưởng rằng chị ốm vì chăm những chú gà trong hệ thống trang trại chăn nuôi gia công của tôi, ai ngờ chị lại ốm vì sốc bởi một người bạn hàng xóm của chị đã ra đi mãi mãi…
Giọng kể chuyện của chị cứ day dứt, như thể chị có thể ngăn cản được sự ra đi ở tuổi 50 của người bạn nữ hàng xóm, và chị cứ lôi tôi theo câu chuyện kể của chị, “nó chết vì tình yêu chứ không phải công nợ đâu, vì tình yêu”… Chị vừa mới đưa ma cô bạn lúc buổi sáng, chị không ngờ… và lại lặp lại… “nó chết vì tình yêu em ạ, chỉ có mình chị biết điều này”.
Biết rằng có kéo chị sang công việc của tôi, đó là hỏi về tình hình trang trại, tình hình chăn nuôi và tình hình… thì cũng không thể nên tôi cứ ngồi nghe chị nói mà như thể không phải kể cho tôi nghe mà để trải lòng mình ra, kể để cảm thấy được an ủi với người bạc mệnh.
Cô bạn xấu số ấy tên là Vượng, làm giám đốc một công ty tư nhân về nguyên vật liệu xây dựng. Ở tuổi 50, tại vùng quê xung quanh là sông nước như Thái Bình cô ấy được coi là giàu có bởi muốn chi tiêu gì cũng có thể được. Chồng bị bệnh từ lúc con gái còn bé, Vượng đã chạy vạy lo lắng chữa bệnh cho anh rồi một mình lo toan cuộc sống, tới nay con gái của Vượng đã gần 30 tuổi, chị đã có cơ ngơi mà nhiều người mơ ước. Là người có lòng tự trọng nên Vượng lấy công việc và sự chăm sóc chồng con để quên đi những đòi hỏi của người đàn bà khi đang ở độ tuổi mà lẽ ra chị phải được hưởng hạnh phúc của một người vợ. Có lẽ sự chịu đựng hơn 20 năm của chị trong cuộc sống gia đình có người chồng bệnh tật có điểm kết là lúc gặp “anh ấy”, người sinh hoạt chi bộ ở xóm cùng khu chung cư với Vượng. Anh ấy ở tuổi hơn 60, người đôi khi chia sẻ với Vượng những điều mà chị vướng mắc trong cuộc sống, người mà Vượng luôn tìm đến để tha những lời khuyên, những cắt nghĩa, những tâm sự về nhà để rồi trong đêm tối chị lại nhớ lại, và khóc. Những lúc như thế Vượng “ước gì lại được rong chơi, rong chơi nhưng cũng chẳng chơi một mình”.
Nếu yêu mà được đền đáp thì có lẽ trên thế gian này toàn những giai điệu hạnh phúc, nhưng với Vượng hình như là định mệnh: tình yêu không đến với chị, hay đúng hơn đến rồi lại bị rào lương tâm ngăn cách. Trong sự tức tưởi của người đang yêu trong vô vọng Vượng đã thú nhận không thành lời với người hàng xóm nữ: chị bạn của tôi, cũng ở tuổi gần 60, rằng 49 tuổi rồi lần đầu tiên Vượng biết thế nào là yêu!
Một người phụ nữ như Vượng chắc không dễ tìm đến cái chết bằng việc nhảy lầu, nhưng có lẽ do bị tổn thương, do tình yêu trong chị đã chiến thắng ý chí của chị…
….Khi biết trong danh sách điện thoại trả tiền cuối tháng của chồng, có một số điện thoại được lặp lại hàng ngày lúc vài phút, lúc đến cả hàng chục phút Liên đã dò ra được đó là số điện thoại của Vượng, người hàng xóm trong cùng khu chung cư với nhà mình. Vốn là người đàn bà độc mồm độc miệng, Liên đã đến đánh ghen với người hàng xóm, rồi trong sự tức bực Liên đã thú nhận người đàn ông mà chị gọi bằng chồng không thể có con, mấy đứa con mà Liên đang có là không phải của chồng….
Trong tột độ của sự chịu đựng, Vượng không thể liên hệ với người mình đang thầm yêu và cùng với người nợ công ty của chị là Hà Phong bị bắt giam đã đẩy chị đến sự tìm cách giải thoát khỏi cuộc sống. Trước khi tìm về cõi vĩnh hằng Vượng vẫn gọi điện cho chị bạn tôi như thể lời tạm biệt cuối cùng, như thể cám ơn người đã cho chị giãi bày, như thể che chở cho đám con đã lớn của chị và như thể để lại một tình yêu đầu ở tuổi 50.
Thì ra tình yêu không bao giờ có quy luật, có lúc chợt đến rồi ở lại mãi, có lúc bất chợt ra đi rồi lại quay về. Tình yêu cũng có khi là những phút mà chính mình để cảm xúc dẫn dắt. Ai đó tin vào chuyện cổ tích thì họ sẽ có một tình yêu vĩnh cửu. Có một tình yêu để không phải hoài niệm thì chính những người trong cuộc phải có sự cảm thông để gia tăng tình cảm, tuy nhiên sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội để thực hiện được điều này.
Những câu chuyện về cuộc sống bên lề trang trại đôi khi tôi cứ phải là một thính giả của người đối diện cũng làm tôi có cảm xúc. Có lẽ không thể nhận xét rằng Vượng đáng thương hay đáng giận nhưng tôi cảm thông với chị, người đã hy sinh tuổi trẻ, hy sinh bản thân mình để rồi khắc khoải trong tình yêu khi đã về già.